Thật khó tin khi nói điều này, nhưng Assassin’s Creed Shadows có lẽ là tựa game khiến tôi cảm thấy hy vọng nhất về series này trong gần một thập kỷ qua. Sau rất nhiều phiên bản nhập vai “ăn kiêng” (diet-RPG) cồng kềnh, gây cảm giác nặng nề hơn là những cuộc phiêu lưu, Shadows bằng cách nào đó đã mang lại một cảm giác mãn nhãn. Nó không hoàn hảo – còn xa mới đạt đến mức đó – nhưng ở một khía cạnh nào đó, chính vì vậy mà nó lại chạm đến cảm xúc của tôi mạnh mẽ hơn. Đây là một tựa game cuối cùng cũng cho thấy rằng nó đang thực sự cố gắng đổi mới.
Là một người đã gắn bó với thương hiệu Assassin’s Creed kể từ khi Ezio và Federico leo lên nhà thờ Santa Trinita, Shadows đã nhắc nhở tôi về giá trị thực sự của một tựa game AC khi nhà phát triển thực sự “quan tâm” đến sản phẩm của mình. Tuy nhiên, đồng thời, nó cũng cho thấy rõ ràng rằng những thói quen cũ của Ubisoft vẫn còn tồn tại dai dẳng. Cứ mỗi bước tiến đầy phấn khích, vẫn có một sự vấp váp khó chịu đeo bám. Vậy liệu Assassin’s Creed Shadows có thực sự là một kỷ nguyên mới hay chỉ là một nỗ lực nửa vời?
5 điểm nổi bật và chưa nổi bật của Assassin’s Creed Shadows
1. Đồ họa và sự trau chuốt: Tiêu chuẩn mới cho game thế giới mở của Ubisoft
Thật khó tin khi tôi nói điều này về một tựa game RPG thế giới mở của Ubisoft vào năm 2025, nhưng Shadows thực sự được trau chuốt một cách đáng kinh ngạc. Không có lỗi nghiêm trọng làm hỏng game, không có NPC biến mất hay nhiệm vụ bị kẹt. Mọi thứ chỉ đơn giản là hoạt động trơn tru. Tôi hiểu rằng tiêu chuẩn cho các bản phát hành AAA hiện nay đang khá thấp – một xu hướng mà tôi hy vọng sẽ sớm kết thúc – nhưng Shadows đã “hạ cánh” một cách hoàn hảo ngay từ đầu. Từ giờ chơi đầu tiên cho đến màn cuối cùng, mọi thứ đều được kiểm tra, điều chỉnh và tinh chỉnh kỹ lưỡng – và nếu bạn đã từng chơi Unity hay Valhalla, bạn sẽ biết điều này hiếm hoi đến mức nào.
Về mặt hình ảnh, game luôn gây ấn tượng mạnh. Hệ thống thời tiết động, ánh nắng xuyên qua tán rừng, hiệu ứng ánh sáng chân thực – đây dễ dàng là tựa game AC thành công nhất về mặt kỹ thuật từ trước đến nay. Đây thực sự là Assassin’s Creed thế hệ tiếp theo, và có vẻ như series này sẽ ngày càng phong phú và tham vọng hơn về mặt hình ảnh trong tương lai. Và tất cả sự trau chuốt này không chỉ đẹp mắt – nó còn gửi gắm một thông điệp. Ubisoft có khả năng mang đến một trải nghiệm mượt mà, chuẩn “next-gen”. Họ chỉ cần thời gian, sự tập trung và ý chí để thực hiện điều đó. Điều này mang lại cho tôi hy vọng thực sự về những gì sắp tới, đặc biệt với những báo cáo gợi ý về sự trở lại của hệ thống “Fear” từ bản DLC Jack the Ripper của Syndicate. Yếu tố kinh dị kết hợp với sự trau chuốt và hệ thống chiến đấu của Shadows? Chắc chắn sẽ là một tựa game phải mua ngay trong ngày đầu tiên.
Naoe và Yasuke đứng trước cây phong đỏ và kiến trúc Nhật Bản
2. Hệ thống chiến đấu: Đã đến lúc phải thực sự “master” kỹ năng
Khi chơi Assassin’s Creed Shadows, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên kể từ AC: Syndicate mà tôi chủ động muốn tham gia vào các trận chiến. Hệ thống chiến đấu trong Shadows không chỉ tốt hơn các phiên bản trước đó – nó mang lại cảm giác có ý nghĩa. Hệ thống đỡ đòn (parry) sắc nét, kẻ thù thực sự nguy hiểm và việc “spam” nút không còn hiệu quả nữa. Khi tôi nắm vững nhịp điệu của một cuộc đấu tay đôi khi điều khiển Naoe, tôi cảm thấy sự thỏa mãn thực sự khi sử dụng tất cả các công cụ và khả năng của mình để thoát khỏi những tình huống khó khăn. Tất cả những điều này đã khiến tôi nhận ra mình đã đúng khi đặt niềm tin vào tựa game này trước khi phát hành.
Đúng vậy, một số yếu tố RPG vẫn còn tồn tại – thỉnh thoảng có những con boss “lì đòn”, cấp độ trang bị vẫn ngăn cản tôi ám sát một mục tiêu khi đang lén lút – nhưng chúng không còn chiếm ưu thế. Thay vào đó, mỗi cuộc chạm trán đều mang lại cảm giác được xây dựng dựa trên sự rõ ràng và có chủ đích. Đối với một thương hiệu đã phải vật lộn để cân bằng giữa “hành động” và “lén lút”, đây là lần đầu tiên yếu tố hành động không còn là một ý tưởng phụ. Nếu đây là nền tảng mới cho hệ thống chiến đấu của AC, tôi hoàn toàn ủng hộ.
Yasuke trong Assassin's Creed Shadows chiến đấu với kẻ thù bằng kiếm
3. Cơ chế lén lút: Naoe đưa sát thủ trở lại đúng nghĩa
Hãy thành thật mà nói – cơ chế lén lút trong các tựa game AC thời kỳ RPG chỉ như một “ô đánh dấu” chứ không phải là một yếu tố cốt lõi. Nhưng trong Assassin’s Creed Shadows? Nó đã trở lại mạnh mẽ. Khi chơi Naoe, tôi cảm thấy như mình được quay trở lại thời Ezio – lẩn khuất trong những bụi cỏ cao, bám vào mái nhà, lặng lẽ tiêu diệt từng tên lính gác một. Nhưng điều tuyệt vời hơn nữa là cách nó cuối cùng đã hòa hợp với hệ thống chiến đấu. Trên thực tế, cơ chế lén lút chưa bao giờ sâu sắc như trong Shadows, đây là một bước tiến lớn đúng hướng. Với những tin đồn về tựa game Assassin’s Creed tiếp theo sẽ kết hợp yếu tố kinh dị, cơ chế lén lút cần phải được thực hiện một cách hoàn hảo, và Shadows là một minh chứng tuyệt vời cho điều đó.
Việc bật tính năng ám sát tức thì (instant assassination) cũng làm cho yếu tố lén lút trở nên quan trọng hơn bao giờ hết – nếu tôi cẩn thận khám phá mọi con đường ám sát, bò trườn để tiếp cận mục tiêu một cách im lặng, thì dao găm ẩn của tôi nên có thể hoàn thành phần còn lại mà không cần bàn cãi. Do đó, với ám sát tức thì, cơ chế lén lút mang lại cảm giác phần thưởng lớn hơn rất nhiều. Điều này chứng tỏ một điều mà tôi không chắc Ubisoft còn có thể làm được – tạo ra một tựa game Assassin’s Creed hiện đại vẫn mang lại cảm giác của một game sát thủ đích thực. Nó không hẳn là Brotherhood, nhưng nó gần hơn tôi từng mong đợi.
Liệu tôi có còn bỏ qua việc chơi Yasuke bất cứ khi nào có thể không? Chắc chắn rồi – tôi không có ý định chơi một nhân vật ít giống Sát thủ nhất trong thương hiệu này khi Naoe khiến tôi cảm thấy như Solid Snake với một chiếc mũ trùm đầu, và tôi chỉ có thể hy vọng rằng lối chơi sẽ đi theo hướng của Naoe nhiều hơn là Yasuke.
Một cảnh Naoe đang thực hiện ám sát trong Assassin's Creed Shadows
4. Cốt truyện: Vẫn chưa xứng tầm với tiềm năng của series
Mặc dù lối chơi có nhiều điểm sáng, Shadows vẫn vấp phải vấn đề ở yếu tố quan trọng nhất – cốt truyện. Các nhân vật tạm ổn, sự tương tác giữa hai nhân vật chính cũng khá tốt, nhưng kịch bản lại thiếu đi sự sắc sảo. Đặc biệt, phần lồng tiếng của Naoe thường xuyên khiến tôi mất tập trung khỏi các phân cảnh, và nhịp độ chậm chạp đã làm cho những khoảnh khắc lớn không đạt được trọng lượng cần thiết. Mọi thứ đều mang cảm giác của một sự chuẩn bị, chứ không phải là một cao trào thỏa mãn.
Điều đáng tiếc là Assassin’s Creed từng rất xuất sắc ở điểm này. Những âm mưu, sự căng thẳng về triết học, những cổ vật bí ẩn gắn liền với lịch sử thực – đó chính là điều làm nên sự kỳ diệu. Nhưng Shadows lại đi theo lối an toàn. Nó cho chúng ta một chút hương vị của sự hấp dẫn đó, nhưng không bao giờ đi sâu. Nó chỉ ở mức chấp nhận được, chứ không thực sự lay động như những câu chuyện của Subject 16 và Desmond đã từng cuốn hút tôi. Đối với một series đã xây dựng di sản của mình dựa trên việc kể chuyện, điều này là chưa đủ tốt.
Johnny Silverhand, Joker và Cliff từ các tựa game nổi tiếng
5. “Bloat” (Nội dung dàn trải): Đã giảm nhưng vẫn còn ám ảnh
Hãy nhìn nhận một cách công bằng, tôi hiểu tại sao mọi người lại yêu thích những tựa game thế giới mở kéo dài 200 giờ. Sau những ngày làm việc dài, với khoảng thời gian ít ỏi để chơi game, thường thì việc khám phá một bản đồ lớn và hoàn thành vài nhiệm vụ phụ trước khi nghỉ ngơi là một điều thú vị. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ công thức “bloat” mà Ubisoft đã áp dụng cho từng tựa game Assassin’s Creed theo phong cách RPG “ăn kiêng” của họ vẫn còn tồn tại ở đây.
Liệu Shadows có dài 200 giờ như Valhalla không? Không. Trên thực tế, Assassin’s Creed Shadows là tựa game AC ít “bloat” nhất kể từ khi series chuyển sang thể loại RPG-lite vào năm 2017. Mặc dù vậy, nó vẫn khá “bloated”. Bản đồ nhỏ hơn, nội dung được chọn lọc hơn và ít có cảm giác “danh sách việc cần làm” áp đảo khi bạn mở bản đồ. Tuy nhiên, nó vẫn mang lại cảm giác nặng nề. Game có thể không tung ra hàng triệu biểu tượng ngay từ đầu, nhưng khối lượng lớn các căn cứ, vật phẩm thu thập và nhiệm vụ phụ nhanh chóng trở thành một vòng lặp công việc khác. Có những tựa game làm tốt hơn, và tôi hy vọng Assassin’s Creed tiếp theo sẽ học hỏi từ chúng.
Shadows có thể che giấu sự dàn trải của nó tốt hơn, nhưng nó vẫn ở đó. Để series thực sự phát triển, nó cần cắt bỏ sâu hơn, tập trung vào những trải nghiệm chặt chẽ, được làm thủ công thay vì số lượng trải dài.
Tổng hợp hình ảnh các game thế giới mở được đánh giá cao
Kết luận: Tương lai của Assassin’s Creed: Hy vọng được thắp sáng?
Assassin’s Creed Shadows đã mang lại một sự trở lại đúng phong độ rất vững chắc cho thương hiệu. Nó không thực sự tái tạo series hay định hình một bản sắc hoàn toàn mới. Tuy nhiên, bối cảnh phong phú, sự trau chuốt trong quá trình phát triển và lối chơi cực kỳ bổ ích đã mang lại cho tôi rất nhiều hy vọng mới cho tương lai. Tôi không chỉ hy vọng về tương lai của Assassin’s Creed – tôi còn cảm thấy phấn khích, và điều đó chắc chắn không có trong danh sách những điều tôi mong đợi vào năm 2025. Nếu đây là tiêu chuẩn mà Ubisoft đang thiết lập cho các tựa game tiếp theo, chúng ta có thể đang bước vào một kỷ nguyên phục hưng thực sự cho series này.
Không chỉ là bản đồ lớn hơn hay nhiều biểu tượng hơn, mà là một sự tiến hóa có ý nghĩa. Shadows đã chứng minh rằng họ vẫn còn khả năng. Giờ hãy chờ xem họ sẽ đi xa đến đâu. Bạn nghĩ sao về Assassin’s Creed Shadows? Hãy chia sẻ cảm nhận của bạn dưới phần bình luận!